Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Những người bạn một thời sống chết ở Quảng Trị

Đôi khi, ông Hiền cứ nôn nao nhớ bạn... Những người bạn một thời sống chết ở Quảng Trị. Rất nhiều người đã được ông tự tay chăm sóc, băng bó hoặc vuốt mắt lúc ra đi.
Và trong mọi trường hợp, ông cố gắng ghi chép lại, để sau này tìm cách báo tin cho thân nhân các liệt sĩ nếu có điều kiện.
Trước khi nhận nhiệm vụ đoàn trưởng Đoàn 4040, Quân khu Tả Ngạn dẫn quân đi B, tự nhiên ông nảy ra một ý định mang theo một xấp giấy gấp thành cuốn sổ, đề rõ "Nhật ký đường hành quân".

Xem thêm: bảo hành tủ lạnh hitachi, sửa chữa tủ lanh hitachi  sua chua tu lanh hitachi
Không riêng gì cháu tôi mà hiện nay còn nhiều học sinh không nhớ
Chương trình văn nghệ quy tụ 150 đoàn viên thanh niên biểu diễn 13 tiết mục

Sau gần 2 tháng, trải qua nhiều trận bom đạn, đơn vị của ông đã đặt chân tới trạm 224, bắt đầu đối mặt thực sự với kẻ thù. Đi ngày nào, ông ghi chép sự việc xảy ra ngày ấy. Nhờ vậy, trong suốt 6 tháng tham gia chiến dịch Thành cổ Quảng Trị, hình ảnh chiến đấu, hy sinh của quân và dân ta hiện lên hết sức cụ thể trong cuốn nhật ký.

Suốt chiến dịch đó, đơn vị ông luôn làm nhiệm vụ ở tuyến trước. Tuy không trực tiếp chiến đấu trong thành cổ, nhưng đơn vị ngày đêm áp sát, tiếp tế đạn dược, lương thực, đặc biệt là đón nhận thương binh, liệt sĩ, đưa qua sông Thạch Hãn... Sự xúc động về đồng đội mình đã bật lên thành thơ: Bên đồi vi vút hàng cây/Ngàn ngàn nấm mộ cỏ đầy trải lên/"Những hồn 81 ngày đêm"/Đỏ nòng súng thép viết nên sử vàng...

... Ông Hiền không thể quên trận Mỹ ném bom tọa độ vào đúng khu vực kho gạo. Tiếng nổ vừa dứt, ông bật dậy chạy ra... Thật đau xót, 19 đồng chí hy sinh, 11 người bị thương. Ông chỉ huy việc khâm liệm liệt sĩ. Đồng chí nào cũng có "sơ yếu lý lịch đặt trong mồm", rồi vẽ sơ đồ từng ngôi mộ.
Lại trận bom dữ dội ở trạm kho Mai Lộc sát đường 9. Hầm anh em rung chuyển. Ông lao đến thì đồng chí Sáu "cơ yếu" đã hy sinh, một bên chân không còn nữa. Mấy anh em bùi ngùi chôn cất bạn. Nhưng ông vẫn chưa yên tâm. Cho đến mấy hôm sau, tình cờ phát hiện thấy một bên chân còn xỏ giầy vải treo lủng lẳng ở cành cây. Các ông lại vén mộ bạn, đặt phần thi thể mới tìm thấy, những mong bạn yên nghỉ trọn vẹn.

Rồi đến trận B52 đánh vào tiểu đội thông tin ngày 12.9.1972 tại Nhan Biều. Ông bàng hoàng thương ba chiến sĩ trẻ măng: Châu (vô tuyến điện), Hiền và Chi (hữu tuyến)... Các em đã nằm lại, để cả đơn vị vẫn vững vàng tiến bước.

"Nhật ký" của ông Hiền còn nối tiếp. Có trang ghi lại trong hầm, vừa đuổi muỗi cho thương binh, vừa tổng hợp báo cáo. Ngồi trong hầm ở tây nam Ái Tử, ông tranh thủ ghi vài dòng gửi giao liên về cho vợ con rằng "còn sống", trong lúc bom đạn dội ở bên ngoài... Bao nhiêu cái chết rình rập ở La Vang Thượng, Thượng Phước, Ái Tử, Như Lệ... đều được gạch đầu dòng trên từng trang nhật ký. "Ngày 16.9, ngày cuối cùng của 81 ngày đêm chốt giữ trong Thành cổ Quảng Trị, trời mưa, địch tăng cường đánh bom". "Ngày 21.9, được lệnh rút về Mai Lộc, tôi đi kiểm tra các hầm xem còn thương binh nào không. Thì ra anh em đã lên xe nổ máy đi cả. Tôi phải chạy đuổi gần một cây số mới thấy xe dừng lại chờ tôi: Suýt nữa bỏ rơi thủ trưởng"...

Điều đáng quý là từ các trang ghi chép, ông đã mấy lần cung cấp tin tức liệt sĩ cho các địa phương. Ông đinh ninh rằng có những cái chết hóa thành bất tử. Thoát ly 34 năm 8 tháng, trong đó có 24 năm trong quân ngũ, từ binh nhì lên tới thiếu tá, may mắn ông Nguyễn Đức Hiền vẫn an toàn, sống hạnh phúc với gia đình và bè bạn. Về hưu, ông làm đủ nghề, tham gia công tác ở cơ sở, góp phần xây dựng khu dân cư số 7, phường Ngọc Châu (TP Hải Dương), được bà con quý mến. Và trong thâm tâm, hầu như lúc nào ông cũng nhớ về các bạn, một thời đạn bom, để có hôm nay cho tất cả chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét